Chân dung Juan Carlos Valeron - Bản giao hưởng dang dở của một thiên tài
BongDa.com.vnĐược ví với Zidane và khiến Iniesta phải thán phục, Juan Carlos Valerón là một trong những nghệ sĩ sân cỏ tài hoa nhất. Anh là trái tim của thế hệ "Super Depor" huyền thoại, nhưng chấn thương kinh hoàng đã khiến bản giao hưởng sự nghiệp của anh dang dở mãi mãi.

Vào ngày khai mạc mùa giải La Liga 2009/10, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Santiago Bernabeu. Lần đầu tiên trong màu áo trắng của Real Madrid là Cristiano Ronaldo, cầu thủ xuất sắc nhất và đắt giá nhất hành tinh. Không có gì ngạc nhiên khi siêu sao người Bồ Đào Nha chỉ mất hơn nửa giờ để ghi bàn. Nhưng đó lại là một quả phạt đền không mấy đặc sắc.
Tuy nhiên, trong trận đấu đó, có một bàn thắng khác xứng đáng được mô tả chi tiết hơn. Đứng ở rìa vòng cấm, một cầu thủ của Deportivo La Coruna đã nhẹ nhàng khống chế một đường tạt bóng trước khi tung ra một cú dứt điểm chìm vào góc lưới. Người ghi bàn không phải là cầu thủ trị giá 80 triệu bảng của Real Madrid. Thay vào đó, đó là một tiền vệ đã 34 tuổi, một người mà tưởng chừng sự nghiệp đã kết thúc từ lâu. Tên anh hiện lên trên bảng điện tử: Juan Carlos Valeron.
Người nghệ sĩ chơi bóng
Trên những tấm vải canvas xanh mướt của các sân vận động Tây Ban Nha, Valeron là một họa sĩ bậc thầy. Anh di chuyển như thước phim quay chậm giữa những hỗn loạn xung quanh, dùng đôi "cọ vẽ" khiêm tốn để tô điểm cho trận đấu. Anh không nhanh, không mạnh mẽ, nhưng bộ não và đôi chân của anh lại hoạt động ở một tần số khác.

Anh là một tài năng xuất chúng đến mức David Silva đã chọn áo số 21 để tri ân anh. Andres Iniesta từng mô tả anh là một trong số ít những cầu thủ mà ông sẵn sàng trả tiền để được xem thi đấu. Huấn luyện viên huyền thoại Arrigo Sacchi thì không ngần ngại đặt anh ngang hàng với Zinedine Zidane. Juan Carlos Valeron là một trong những nhà kiến tạo lối chơi xuất sắc nhất thế hệ của mình.
Valeron là một con người khiêm tốn. Anh cao, gầy, là một người truyền giáo mộ đạo với giọng nói cao. Người ta ca ngợi anh là một trong những người tử tế nhất trong thế giới bóng đá. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hiền lành đó là một tài năng phi thường và một ý chí sắt đá.
Trái tim của "Super Depor"
Sinh ra ở Gran Canaria, sự nghiệp của Valeron bắt đầu cất cánh tại Las Palmas trước khi anh chuyển đến Mallorca rồi Atletico Madrid. Nhưng chính tại Deportivo La Coruna, nơi anh gắn bó suốt 13 năm, Valeron đã trở thành huyền thoại.
Anh là trái tim và linh hồn của thế hệ "Super Depor" lừng lẫy đầu những năm 2000. Tầm quan trọng của anh không thể đo đếm bằng những thống kê bàn thắng hay kiến tạo đơn thuần. Anh là người khởi nguồn cho mọi đường tấn công, là người giúp những đồng đội xung quanh trở nên xuất sắc hơn.
Chính nhờ sự sáng tạo của Valeron mà các tiền đạo như Diego Tristan và Roy Makaay đã lần lượt giành được danh hiệu Pichichi (Vua phá lưới La Liga). Makaay từng nói Valeron là "cầu thủ xuất sắc nhất tôi từng chơi cùng".

Dưới sự dẫn dắt của nhạc trưởng Valeron, Deportivo đã viết nên những trang sử hào hùng. Đáng nhớ nhất là trận chung kết Cúp Nhà vua năm 2002, được biết đến với cái tên "Centenariazo". Họ đã đánh bại Dải ngân hà Real Madrid với những Zidane, Figo, Raul ngay tại Santiago Bernabeu, đúng vào ngày kỷ niệm 100 năm thành lập của đối thủ, phá tan giấc mơ ăn ba của đội bóng Hoàng gia.
Báo chí Tây Ban Nha gọi anh là "bản sao gần nhất của Zidane". Anh đã khiến cả châu Âu phải ngả mũ với những màn trình diễn ma thuật ở Champions League, từ việc hành hạ hàng thủ Manchester United cho đến việc biến những trung vệ thép của Arsenal như Sol Campbell trở thành những gã hề.

Nhưng đỉnh cao nhất phải là cuộc lội ngược dòng không tưởng trước AC Milan vào năm 2004. Sau khi thua 1-4 ở lượt đi, Depor đã vùi dập nhà đương kim vô địch 4-0 ở lượt về, với Valeron là người ghi bàn thắng thứ hai. Đó là lần đầu tiên trong lịch sử Champions League có một đội bóng lật ngược được thế cờ sau khi bị dẫn trước 3 bàn.
Chấn thương kinh hoàng và sự trở lại phi thường
Nhưng rồi, bi kịch ập đến. Vào lúc đỉnh cao sự nghiệp, Valeron dính một chấn thương dây chằng chéo trước kinh hoàng ở đầu gối trái. Chấn thương đó tái phát đến 3 lần, khiến anh phải ngồi ngoài sân cỏ suốt 18 tháng ròng rã. Trong khoảng thời gian anh vắng mặt, "Super Depor" dần tan rã và phải vật lộn với cuộc chiến trụ hạng.
Quá trình hồi phục của anh đầy đau đớn và ám ảnh. Trong các buổi tập, anh phải mặc một chiếc áo bib màu sáng để các đồng đội nhớ rằng không được vào bóng với anh. Những câu chuyện về anh nghe như những lời cáo phó, người ta bắt đầu dùng thì quá khứ khi nói về anh. Một cuốn sách hướng dẫn du lịch ở Galicia thậm chí còn viết: "Valeron có thể sẽ không bao giờ chơi bóng nữa, nhưng anh ấy sẽ mãi mãi là một huyền thoại."

Nhưng anh đã trở lại. Sáu tháng sau lần tái xuất ngắn ngủi trước Valladolid, anh mới có trận đá chính đầu tiên. Và trong mùa giải trọn vẹn đầu tiên trở lại (2008/09), anh đã truyền cảm hứng giúp Depor vươn lên vị trí thứ 7 và giành vé dự Europa League.
Lòng trung thành và vòng tour chia tay
Valeron đã định giải nghệ sau mùa giải 2010/11, cho đến khi trận thua trước Valencia khiến Deportivo phải xuống hạng trong nước mắt. Để đáp lại lòng trung thành mà câu lạc bộ và người hâm mộ đã dành cho mình, anh đã thay đổi quyết định và ở lại để giúp đội bóng thăng hạng trở lại ngay mùa sau.
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi bộc lộ cảm xúc, anh nói: "Đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong đời tôi, tôi không thể ra đi mà không đưa đội bóng trở lại Primera."
Cuối cùng, anh rời Depor vào năm 2013 để trở về mái nhà xưa Las Palmas. Ở tuổi 40, anh vẫn đóng một vai trò quan trọng giúp đội bóng quê hương thăng hạng La Liga. Giống như một nghệ sĩ vĩ cầm đang thực hiện chuyến lưu diễn chia tay, anh được vỗ tay tán thưởng trên khắp các sân vận động La Liga.

Trong trận đấu chia tay sự nghiệp, cả sân vận động đã đứng dậy vỗ tay không ngớt để tán thưởng anh. Sau khi trận đấu kết thúc, các đồng đội đã cùng nhau công kênh và tung anh lên không trung như một lời tri ân.
Dù sự nghiệp của anh có phần dang dở vì chấn thương, Juan Carlos Valeron sẽ mãi được nhớ đến như một biểu tượng của lòng trung thành và vẻ đẹp thuần khiết trong bóng đá. Anh là một con người trầm lặng, một ảo thuật gia trên sân cỏ, người đã chứng minh rằng vẻ đẹp của bóng đá đôi khi không nằm ở tốc độ hay sức mạnh, mà ở trí tuệ và sự tinh tế.
Theo "These Football Times"